Khi Nhân lái xe từ New York qua
New Jersey qua Pennsylvania đến tiểu bang Delaware
thăm Diệu. Mười lăm năm sau mới biết tin tức nhau.
Nhân đã có vợ còn Diệu đã có chồng. Thời còn ở Việt Nam
học trung học hai người là bồ bịch với nhau.
Nói là bồ bịch là cho vui, chứ ở Việt Nam chưa bao
giờ hắn hôn nàng, chỉ cầm tay là mừng rồi. Người nhút
nhát là hắn chứ không phải nàng. Nhiều khi hai người
ở chỗ vắng vẻ, nàng chờ đợi, hắn cứ phớt lờ nói
chuyện đâu đâu. Sau đó vì nhiều thay đổi nên hai người xa
nhau. Sau bao thăng trầm bây giờ mới biết tin nhau. Hắn hối hả
đi tìm nàng. Nàng không cho hắn địa chỉ nhà, mà hẹn trên
một đường phố. Khi hai người gặp nhau mừng rỡ. Họ ôm
nhau thật lâu rồi mới buông ra. Cả hai đều rớm nước
mắt. Nàng nhìn hắn nói:
"Nhân vẫn vậy! chỉ hơi ốm"
Diệu vẫn còn đẹp, nhưng hơi đẩy dà da thịt hơn, thân thể nở
nang hơn thời con gái. Hắn nghĩ trong đầu:Nàng vẫn xinh như
mộng!. "Chúng ta sẽ có một cuối tuần ở bên nhau!" Diệu
nhìn hắn thản nhiên nói. Hắn ngạc nhiên:
" Còn chồng Diệu . . . . Thì Sao được?!"
"Nhân! Tôi đã thu xếp tất cả. . . chúng ta có nguyên vài ngày!"
Nàng nhìn thẳng mắt hắn: " Tôi cần vài ngày ở biển một mình,
chồng tôi đồng ý. . . còn Nhân được hay không?!"
"Vâng! vâng!. . Tôi đã đi xuống đây được . . . thì ở lại nhằm nhò gì!"
" Vậy. . . Tôi đã sữa soạn tất cả. . . chúng ta ra Ocean City của
New Jersey nhá!"nàng nhìn hắn thong thả nói. " Sua! Tuân
lịnh. Mời Hoàng Hậu lên xe!"Hắn cười tươi.
Thuê khách sạn xong, hai người xuống biển đi lang lang thang
chỗ dành cho người đi bộ, phía ngoài là biển, phía trong là
những gian hàng nối đuôi nhau san sát, bán tất cả mọi
thứ. từ thức ăn cho đến những tặng phẩm, hay áo quần.
Đi bộ cho đến chiều, hai người hỏi han nhau chuyện
từ ngày xưa cho đến bây giờ, nhưng chưa có ai thố lộ
đời tư cho nhau nghe. Khi ngồi xuống nghỉ mệt trên
băng ghế gỗ, Nhân bắt đầu câu chuyện của mình:
"Diệu biết không? Vợ tôi là người đàn bà có nhan sắc, nhỏ hơn
tôi khoảng năm tuổi. Chúng tôi lấy nhau mười năm, sau mấy năm ở
Mỹ. Đừng hỏi tại sao tôi lại đến được xứ sở này, dài
dòng lắm! Không cần thiết!Chỉ biết là từ khi tôi lấy
vợ, tôi là người chồng tốt, gương mẫu, chí thú làm
ăn. Tôi làm hai job từ sáng cho đến hai giờ khuya.
Tiền vào không nhiều nhưng cũng khá. Vợ chồng tôi lại
không có con, nên nhiều khi cũng ít có thì giờ cho
nhau. Chính vì tôi lo làm tiền quá nên mới xảy ra chuyện
không tốt. Tôi cứ nghĩ đem tiền về thật nhiều là vợ tôi vui.
Nàng muốn làm gì thì làm. Mua đồ mua đạt, sắm sửa, hay đi mỹ
viện làm đẹp, với tôi không thành vấn đề. Nếu nàng
muốn đi đâu chơi thì đi. Tôi chỉ thích trong sở làm
mà thôi. Nếu có dịp đi tiệc tùng ai cũng khen vợ tôi
đẹp và khiêu gợi, tôi hãnh diện và chỉ biết vậy thôi
chứ không ý tứ gì. Tôi năm nay cũng đã bốn mươi, còn
nàng thì ba mươi bốn ba lăm gì đó. Ừ xin lỗi Diệu bao
nhiêu? Ba mươi bảy hả. Xin lỗi tôi phải hỏi, ừ hình như
Diệu học sau tôi ba bốn lớp gì đó!. Là như thế nầy, câu chuyện
xảy ra là tôi bất thân về sớm lúc tám chín giờ tối gì đó.
Chả là trong sở làm của tôi trục trặc kỹ thuật nên
nhân viên phải về trong đó có tôi. Lúc về đến nhà tôi
thấy đèn tắt tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mờ trong
phòng ngủ. Tôi lại tưởng vợ tôi đi ngủ sớm, nên muốn
làm cho nàng ngạc nhiên, tôi se sẽ đi lại phòng ngủ
nhón gót hé nhìn vào, vì phòng ngủ của chúng tôi phía
sau là có hàng rào cao che khuất, chỉ có tôi và vợ tôi mới
mở cửa hàng rào được. Nhưng khi nhón gót hé mắt nhìn vào được
bên trong, cảnh tượng làm tôi chóng mặt. . . . Vợ tôi
ngoại tình. . . Trời ơi! Tôi đâu ngờ. . Trời.
Tôi ngồi phịch xuống đất, đầu óc quây cuồng rối
mò. Cảnh tượng trước mặt làm tôi muốn điên. Tôi muốn
vào lấy súng bắn cho chúng nó chết hết. Nhưng trong bóng tối
một lát đầu tôi tỉnh táo, tôi thấy điều đó không ổn, vì tôi có
bổn phận nuôi Mẹ tôi còn ở Việt Nam. Nếu tôi ở tù ai
lo cho mẹ tôi. Vì ánh sáng không đủ nên tôi không
biết thằng khốn nạn kia là ai. Định tâm một chút tôi
rón rén vào nhà bò nhẹ lại phòng hé cửa nhìn vào. Sau
khi nhìn kỹ tôi biết, à! thì ra thằng nhóc con tên
Khánh cách đây vài lốc đường. Những ngày nghỉ tôi vẫn
thấy hắn chạy tập thể dục qua ngang đây. Cái thằng
thân thể to lớn vai u bắp thịt rắn chắc mà tôi có lần
nhìn hắn nghĩ: Mẹ! thằng này ngủ với con nào con đó mê chết
luôn. Hắn cỡ chừng hai mươi là cùng, làm huấn luyện viên trong
mấy phòng tập thể dục gần đây mà thôi. Bây giờ hắn ở
trên giường với vợ tôi. Tôi nghe tiếng rên rĩ của
nàng khi hắn bú âm hộ nàng mà tôi ứa máu. Xin lỗi
Diệu nha, tôi phải kể hết, vì chuyện có thật, tôi ứa
máu bầm tim, khi nàng nắm cái dương vật hắn bú say
sưa mê mẫn sau đó hắn để cái dương vật tổ chảng của
hắn vào cái lồn nhỏ của nàng mà nắc. Tôi thấy vợ tôi quằn
quại sung sướng, hai tay như bấu vào lưng của nó rướm máu. Cái
đó của tôi đâu có nhỏ mà so với thằng cô hồn khi chỉ bằng
phân nữa. Hắn nhấp vợ tôi tới tấp cho đến khi chịu
không nổi hai người la lớn thì hắn rút ra, chỉa lên
ngực vợ tôi mà bắn tinh. Cái đầu khấc hắn giựt liên
hồi, giòng tinh khí trắng trải đầy lên hai đôi vú to
nhô cao của nàng. Tôi thấy nàng không muốn như vậy,
sự kích thích làm nàng cứ ưỡng mông lên mãi cho tới
khi hắn nhét vô trở lại, nàng mới chịu. Diệu thấy doc truyen tranh xet không, xin
lỗi nha, đàn bà nhiều khi tôi hiểu không nổi. Tôi bò đi tìm cái
phòng trống nhảy vào khóa cửa, đầu óc cứ nhão ra. Tôi
ngủ trong cơn mê loạn cảnh làm tình, vừa đau đớn,
vừa rây rức, tôi cũng biết lỗi tại tôi mọi đàng, tôi
quên bổn phận làm chồng. Tối hôm đó dương vật tôi bắn
tinh trong cơn mê. Xin lỗi Diệu, tôi phải nói những
điều, mà ngày xưa tôi không dám nói"Thôi chúng ta tìm
cái gì ăn. Khuôn mặc Diệu đỏ hồng khi dứng lên với hắn.
Buổi tối đèn đuốc sáng choang ngoài đường của phố
biển, người qua lai đông đão trong cảng ồn ào vui vẻ.
Nhân và Diệu vào trong một quán ăn sang trọng. Hắn
kéo ghế nàng ngồi. Hai người uống Wine ăn đồ biển. Diệu nhìn hắn
nói:
"Tôi nghĩ anh đâu cần phải ly dị, Chị Nguyệt đã biết anh biết
rồi. Bây giờ anh bớt làm và săn sóc chỉ nhiều hơn đi!"
"Không được đâu! Vợ tôi mê thằng nhóc đó quá rồi! Chịu
thôi. Nhưng tôi vẫn sống, tiền ai làm nấy giử, nàng vẫn đi làm,
còn tôi muốn đi đâu tôi đi. Chúng tôi cho tự do cho nhau!
Vậy cũng được, khỏi phiền. Còn Diệu nói cho tôi nghe
đi?"
Diệu nhìn Nhân như đo lòng hắn, rồi nàng cất giọng:
- "Chuyện tôi cũng nhiều gây cấn, anh đã kể chuyện của anh thành
thật thì tôi cũng chẳng ngại gì không nói ra hết. Tôi lấy
Tùng lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Cái vụ làm tình thì
lâu lâu mới có một lần. Nhưng Tùng là người không
tốt với tôi lắm. Thời mới lấy hắn ưa dùng tay chân
với tôi khi hắn giân dữ. Nhưng tôi đâu phải người
ngu, tôi tìm số phone hội bảo vệ phụ nữ nhờ giúp, thế
là hắn bị luật pháp cảnh cáo, nếu tái phạm thì hắn ở tù,
hắn sợ. Tùng làm thợ xây cất nhà cửa, nên lâu lâu ưa dẫn bạn bè
hắn về nhậu. trong đám hắn có một thằng tên Trọng cỡ
bằng tuổi tôi. Thằng Trọng nầy mới là nhiều chuyện
phiền cho tới ngày nay. Càng về sau nầy Tùng hình như
có bịnh gì nên ít gần gũi đàn bà. Tối nào mà hắn leo
lên bụng tôi chưa đầy hai phút là ngã ngữa ra lăn
quây. Một hôm sau chầu nhậu mà tôi phải làm thức ăn
thức uống, cho tới khuya thì chồng tôi cựa hết nổi.
Bình thường thì sau đó tôi tắm rửa xong lên phòng ngủ. Đang
nằm lơ mơ, thấy có bóng người mở cửa vào. Tôi tưởng chồng tôi,
nên chẳng có nói gì, quây mặt lại phía trong. Bỗng có
bàn tay bịt miệng tôi lại. Tôi kinh hải xây qua thì
thấy Trong tay cầm cái dao nhỏ để lên cổ tôi và nói
nhỏ: "Nín nếu không muốn chết!"
Tôi rụng rời tay chân, bất động nhìn hắn. Không nói tiếng
nào, trên tay hắn đã có sẵn mấy sợi giây thừng bằng ny lông mềm.
Hắn dang hai tay tôi ra cột vào thành giường, sau đó
hắn dang hai chân tôi ra cột vào thành giường bên
dưới, Tôi nằm ngữa ra hết cục cựa. Không nói tiếng
nào, tôi nhìn hắn như van xin. Hắn lạnh lùng im lặng
làm việc. Sau đó hắn lột đồ ngủ của tôi ra hết. Bây
giờ cả cơ thể trần truồng của tôi trước mặt hắn. Tôi
ngượng chín người và sợ hãi. Tôi là người biết hắn rất lâu,
hắn thường gọi tôi là chị mà bây giờ hắn hành động như vậy,
tôi không hiểu. Không nói tiếng nào hắn cầm trong tay chai
sâm banh nhỏ, mở ra đổ tràn đầy từ vú trở xuống,
xong hắn vục lưỡi xuống liếm hai đầu vú. Tôi nhắm mắt
cam chịu. Sau đó lưỡi hắn đi xuống và dừng trên âm
hô của tôi. Tôi cứng người xâu hổ. Nhưng khi lưỡi hắn
đánh nhiều lần ở vùng mồng dóc thì tôi chịu hết nổi
nên rên nhỏ. Hắn tự cởi đồ hắn ra. Dương vật hắn bung
lên cứng ngắt. Dương vật hắn không lấy gì lớn lắmHắn leo lên
lấy cái đó cà cà hoài trên âm hộ thì thực tình tôi thấy ngất
ngư vì sướng. Sau đó hắn cuối xuống bú tiếp. Có trời mà
chịu thấu. Thân thể tôi ngây ngất, và tôi quên hết
mọi sự khi cái ở dưới của tôi ướt nhẹp. Hắn đâu có
tha cho tôi, hắn lấy trong túi áo cái máy hình và bắt
đầu chụp hình tôi đủ kiểu, có cái hắn để sát vào âm
hộ tôi chụp thật gần. " . . . . . . Thôi mình đi về
phòng tôi kể tiếp, Diệu nói: "chúng ta ngồi ở đây lâu quá rồi!. "
Nhân cảm dương vật mình cương cứng khi nghe Diệu kể. Nhưng
bắt buột hắn phải đứng dậy ra về. nhưng nhờ trong
quán tối nên không ai thấy. Khi về phòng, họ thuê
phòng hai giường ngủ, ngoài có phòng khách. Hai người
ngồi trên sofa. Hắn gọi bồi đưa thêm một chai wine.
Hai người uống wine nhìn ra ngoài trời biển. Đêm đang
xuống biển đen ngòm. Diệu cất giọng nhẹ. " Nhân biết không? Hồi đó sao
Nhân nhát gái quá! Nhiều khi tôi muốn trao cho Nhân
mà thấy Nhân ơ hờ quá đi thôi!"
Hắn cười cười. " Hồi đó còn con nít mà!"
Để tôi kể tiếp cho nghe:
"Trọng liếp láp một hồi thấy tôi chiu không muốn nổi, hắn đẩy
cái của hắn vào. Công nhận hắn chơi lâu dễ sợ. Cũng có thể nhờ
rượu, hắn làm tôi ra hai ba lần, chịu đời sao thấu,
tôi rên hừ hự lúc sướng. Sau đó hắn cởi dây trói ra,
tôi ôm hắn chặt khi hắn phóng tinh vào người tôi. Khi
hắn ra khỏi phòng tôi như cái mền rách. Tôi phải
đứng dậy lau chùi để rủi chồng tôi biết thì sao! Sau
đó hắn lợi dụng mấy tấm hình bắt chẹt tôi đủ điều. Khi
nhậu xong là nó tìm tôi, bất cứ ở đâu, trong nhà tiêu, nhà bếp,
nhà ăn, hể có cơ hội là nó lọt quần tôi ngay. Nó nói không
cho làm nó sẽ đưa cho chồng tôi coi mất tấm hình. Tôi
thật tình không có tình yêu với nó. Cũng không có
tình yêu với chồngNhưng phải chấp nhận. Nhưng nhiều
khi tôi cũng cần nó, vì chồng tôi càng ngày càng yếu
lắm! Nhưng tôi sẽ tranh đấu ra khỏi cảnh này. Tôi đã xin giấy li
thân với Tùng. Trọng chưa biết. Rồi đây tôi sẽ đi khỏi tiểu
bang khác. Giọt nước mắt rơi xuống lăng nhẹ trên má
Diệu.
Nhân ôm Diệu hai người hôn nhau say đắm. Tay hắn lần mò tìm âm
hộ Diệu. Âm hô đã ẩm ướt. Hắn lọt trần Diệu ra từ tốn nhã
nhặn. Khi Diệu không còn mảnh vải trên người, hắn đưa
lưỡi quét nhẹ lên núm vú săn cứng. Diệu nhắm mắt.
Lưỡi hắn rà xuống bú sâu vào vùng đất kín, Diệu rên
lên, hắn say sưa bú cho đến khi đứng dậy, hắn đẩy nhẹ
đầu khấc phồng to vào trong hai bờ mu cương cứng.
Mười lăm năm sau hắn say sưa đụ người hắn yêu. Quả thật
làm hắn sung sướng tột bực. Nhưng người sung sướng hơn Nhân là
Diệu. Nàng đã muốn cho hắn trinh nguyên ngày xưa và chờ cho
tới bây giờ dù không còn tiết trinh gì nữa. Làm tình
với người mình thật lòng yêu là sung sướng nhất trần
đời. . . .
Mùa hè ở Califonia. Nhân ôm vợ hôn lên đôi môi nóng bỏng nàng. Hôm
nay là ngày kỷ niện hai năm lấy nhau. Hắn thẩy vợ lên
cái bàn đầy đồ ăn ở phòng ăn sang trọng. Diệu cười
lớn. Nhân nói nhỏ với vợ: " Để thằng nhóc ngủ !" Hai
vợ chồng vừa có đứa con một tuổi, nó đang ngủ. Hắn
lột trần truồng nàng ra và bôi đầy thức ăn lên mình
vợ sau dó hắn bú mớm nàng cho đến khi Diệu rên lớn. Hắn
cởi đồ hắn ra. Cặc hắn ngỗng lên cứng ngắt. Vợ hắn nắm lấy và
bú hắn say sưa, Hắn đè vợ hắn ra đánh lưỡi vào âm hộ nàng.
Nước nhờn ứa ra hai bờ mu cao. Hắn bắt vợ hắn chổng
mông ra phía sau. Diệu có đôi mông rất gợi cảm gợi
dục. Vì mông nàng rất tròn trịa hấp dẫn vung cao về
phía sau, khi nàng tách đôi chân ra âm hộ lõ ra mời
mọc. Nhân đụ vợ điên cuồng trong hạnh phúc. Lồn vợ
hắn chảy nước liên tục. Hai vợ chồng rên la thật lớn. Khi từ
phía sau hắn phóng tinh ào ạt, thì thằng nhóc trong phòng tỉnh
giắc khóc ré lên. Mùa hè đang qua mau ngoài kia.
Hết